tâm sự xưa nay
      
      
      
      
        Thường mùa xuân nắng mơ vào thôn vắng 
Chứa chan đời dọi bừng sáng lung linh 
Cảnh tiêu điều, hết trăn trở đón nghinh 
Khoác màu biếc đưa bình minh tỏ rạng 
  
Bao vọng hướng thương cuối trời lai láng 
Bóng hình quê mến dạng ánh trăng xưa 
Vẫn tưởng hoài bỡ ngỡ thuở đón đưa 
Nay đổi sắc nhưng lòng thừa vương vấn 
  
Chiều buông xuống tàng cây nghiêng chen lấn 
Cùng bên ai dìu bước quấn đôi lòng 
Chùm lá xạc xào chào đón ghẹo trông 
Chuyện thì thầm muôn năm hồng một dãy 
  
Ta dệt mộng theo nguồn vui nắng trải 
Ngắm mùa mơ vương mãi chốn thôn ngoài 
Đã lìa quê hơn nửa vận trời mây 
Mang tình thơ trải miệt mài tâm sự 
  
  
Đặng xuân Linh 
  
Bài Họa 
  
Mộng tình 
  
Tôi ưa thích buổi trưa hè thanh vắng 
Xuyên lá dừa nhìn vạt nắng lung linh 
Trời Kiến Hòa rực rỡ như cung nghinh 
Em duyên dáng đẹp ngàn hoa nở rạng 
                       
Tôi yêu em một cuộc tình lai láng 
Kết tụ ngàn tinh tú kỷ niệm xưa 
Bằng một thời hoa mộng tuổi đón đưa 
Em áo trắng cho lòng tôi vương vấn 
                       
Chiều Mỹ Tho tan trường người chen lấn 
Chờ gặp em hoa bướm ngập nỗi lòng 
Dáng hằng nga cả vũ trụ ngóng trông 
Mơ được kết tóc em thành một dãy 
                       
Từ xa nhau cõi lòng tôi trống trải 
Buồn nhớ em thấp thoáng đứng hiên ngoài 
Màu sắc mờ ai tô điểm vầng mây 
Cho tôi nhốt cả một trời tâm sự 
  
Toronto May 04, 2007 
Nguyên Trần 
  
  
Hương tình đất nước 
  
Tiếng dạo khúc giữa đêm trường hoang vắng 
Khi tơ vàng đang rọi ánh lung linh 
Lá thì thầm như chào đón cung nghinh 
Cùng tấu bản hương tình trăng tỏ rạng 
  
Nhịp sóng gợn tận biển lòng lai láng 
Gợi tình thơ trên đồng áng ngày xưa 
Lúa oằn bông theo gió thổi đong đưa 
Còn nhắc nhở tiếng mưa nhiều vương vấn 
  
Có nhiều buổi hạt reo đùa chen lấn  
Như sợ ai chiếm quấn cả tim lòng 
Cụm tre già còn ngơ ngác chờ trông 
Đồng lúa mát oằn bông thành một dãy        
  
Sao đêm nay ánh trăng vàng trống trải 
Sáng lung linh không ngại đám sương ngoài 
Trở về đây sống lại giữa trời mây 
Tình đất nước mang hoài trong tâm sự 
  
  
Gia Linh 
  
  
MƠ VỀ QUÊ CŨ 
  
  
Đêm vào mộng , anh trở về xóm vắng 
Vẫn là  em, hình bóng cũ lung linh 
Hoa lá vườn xưa vờn vẫy tiếp nghinh 
Trong  gặp gỡ, nắng  bừng lên toả rạng 
  
Nưóc  vào rạch lé đé tràn lai láng 
Lấp lối về ngập khuất nẻo đường xưa 
Xóm  quê nghèo, không ai đón, ai  đưa 
Tình ý đó mãi ngàn đời vương vấn 
  
Cơn gió lộng  lúa quằn bông xô lấn 
Làn quê ơi, tình nặng  vẫn đeo lòng 
Lối   anh về không ai đợi ai trông 
Hàng dừa nước  lả lơi nghiêng từng dãy 
  
Anh về đây trong hoang tàn, trống trải 
Mưa mùa bay,  làm đẫm ướt hiên ngoài 
Người xưa ơi, em đâu, giữa ngàn mây 
Lời hẹn cũ bao giờ tròn tâm sự? 
  
Nguyễn Tấn Bi 
  
  
Hẹn một mùa Xuân 
  
  
Nàng Xuân đến, khơi tình thơ nẻo vắng 
Ánh Xuân hồng nhẹ tỏa đón Tứ Linh 
Khúc ân tình nhạc hòa tấu cung nghinh 
Ôi, diễm tuyệt một mùa Xuân sáng rạng . 
  
Kìa vừng hồng - là niềm vui lai láng 
Nhớ thương hoài xuân bến cũ đò xưa 
Mỏi mòn trông kẻ đóng đợi người đưa 
Có còn mãi yêu thương, lời tự vấn ? 
  
Vội vàng chi - tình đời chen với lấn 
Bước đường xưa phủ kín ngập cõi lòng 
Đón Xuân về hoa bướm mỏi chờ trông 
Vui nắng ấm tiếng reo hò khắp dãy . 
  
Ngàn cánh én tung trời xanh rộng trải 
Tình bao la nồng thắm cả trong ngoài 
Non nước Việt dẫu che khuất ngàn mây 
Vẫn mơ ước một mùa Xuân thật sự . 
  
Nguyên Hà 
  
Lãng quên 
 
Ngồi lặng ngắm hoàng hôn trên biển vắng 
Sóng thì thầm gợn ráng nắng lung linh 
Bóng hải âu soải cánh lượn nghỉnh nghinh 
Thuyền về bến hướng đèn chong tỏ rạng 
  
Cơn gió thoảng gợi lòng buồn lai láng 
Thả hồn theo hình dáng mộng ngày xưa 
Tiếc thương hoài để trể chuyến đò đưa 
Bao nỗi nhớ tháng năm còn vương vấn 
  
Ngày  qua ngày khói sương sầu chiếm lấn 
Lắng  chìm sâu cùng tận mãi trong lòng 
Cố lãng quên thôi chờ đợi ngóng trông 
Hương duyên cũ mơ nồng trôi từng dãy 
  
Ðoạn đường trần bước chân mòn gót trải 
Bến bờ xa ngàn hải lý dặm ngoài 
Cuộc tình trôi bảng lảng gió đùa mây 
Trao trả hết đời nầy quên thế sự 
  
Lam Vân 
  
  
Anh có nghe … 
  
Anh có nghe … 
gió đùa trên xóm vắng 
Và nắng vàng hong rực ánh lung linh 
Mây nhởn nhơ trêu cợt ngữa người nghinh 
Hồng đôi má điểm tô đời thêm rạng 
  
Anh có nghe … 
Hồn thơ tràn lai láng 
Gọi hương lòng chán vạn nỗi niềm xưa 
Tay trong tay bẽn lẽn phút đón đưa 
Đôi dòng thở ... chan hoà theo nhịp vấn 
  
Anh có nghe … 
Mạch tim còn cố lấn 
Khoé thu ba gợn sóng ngẩn ngơ lòng 
Tiếng thì thào gọi khẽ … vẫn chờ trông 
Xuân đẹp quá … dệt tơ hồng ngập dãy 
  
Anh có nghe … 
Tia nắng lòng buông trải 
Hương vị yêu xoải ngát đến tận ngoài 
Ánh mắt huyền thoả thích dõi tìm mây  
Hân hoan gởi lời ngọt ngào tâm sự 
Mỹ Linh 
07/05/2007 
  
Em là ai? 
  
  
Em là ai mà mỗi khi trống vắng 
Như mơ màng hình bóng hiện lung linh 
Khoảng cách xa cách mấy nghìn trùng 
Mà gần gủi như là bao tỏ rạng 
  
Em là ai sao lòng nghe lai láng 
Nhớ rất nhiều những hình ảnh năm xưa 
Buổi trưa hè hoa phượng rụng tiễn đưa 
Đã lâu lắm tâm hồn hoài vương vấn 
  
Em là ai mỗi lần sầu xâm lấn 
Lại theo ta an ủi nỗi ẩn lòng 
Đem niềm vui vào những nỗi ước mong 
Để hạnh phúc như sông trào đang dậy 
  
Em là ai cho tình yêu oằn trái 
Lại lung linh như con gió khơi ngoài 
Có phải em là ảo ảnh trên mây 
Mà mầu nhiệm như đủa thần thiên xứ 
  
Huỳnh Ngọc Diêu 
5-07 
    
Đình Làng, Ngôi Trường Đầu Đời 
  
Mái vẫn rêu phong trước sau êm vắng 
Uy nghi ngầm phảng phất nét hiển linh 
Sắc vua phong thuở trước cẩn cung nghinh 
Ơn đức bổn Thần tiếp nhau truyền rạng 
  
Nhớ Má cúng cầu mong tôi sáng láng 
Trước hôm nao dẫn đến gặp thầy xưa 
Đứng khoanh tay, lắng tiếng dưới hăm đưa 
Nhìn khúc roi xơ, lòng mình tự vấn 
  
Rồi chút nữa đây “mấy ông” xúm lấn 
Ngơ ngác  trùng vây lọt thỏm giữa lòng 
Xóm dưới đầu trên có vẻ đợi trông 
Chờ thầy xếp cho tôi cùng chung dãy 
  
Tàng  lá xum xuê cánh tay rộng trải 
Bóng mát rợp che trong ngõ lối ngoài 
Nhớ buổi vỡ lòng… giờ tít chân mây 
Trường mất dấu xưa, Đình ngùi thế sự 
  
NhàQuê 
  
Tìm đâu… 
  
Đi giữa phố đông lòng thêm trống vắng 
Nắng sớm chan hòa bóng tỏa lung linh 
Người rộn ràng vui xuân mộng đón nghinh 
Sao ta chẳng… dù mong manh ánh rạng 
  
Buồn và nhớ cứ dâng tràn lai láng 
Không gian nầy dường phảng phất hương xưa 
Đôi bàn tay dường thấp thoáng vẫy đưa 
Sâu thăm thẳm biết bao niềm vương vấn 
  
Ngày vội vã  rồi đêm đen dần lấn 
Mộng xanh xao mơ rụng tối tăm lòng 
Cuối đường đời xa xót ngoáy về trông 
Thấy hun hút hành lang buồn một dãy 
  
Từng thu chết đất khô vàng lá trãi 
Tựa hồn ta lặng lẽ cõi riêng ngoài 
Dấu đã xa… xa khuất nẽo chân mây 
Tìm đâu thấy đành thôi vùi  tâm sự 
  
Bạch Nga 11.5.07