trả nhau lối mộng ban đầu
Ta rót mời mình những chén cay
Bởi đời đen trắng khó phân này
Ta lãng quên ta ngày yên tĩnh
Đêm cũng trầm tư với chuỗi say
Từ ta rũ bỏ xuân như ý
Về chơi trên đỉnh túy nguyệt sầu
Ta biết ngàn năm cơn bi lụy
Ngăn thành cách nẻo mộng thăm nhau,
Tạ ơn tri khách còn quyến luyến
Tửu hương lưu dấu áo màu xưa
Hồn ta như thể cung nguyệt điện
Trống huênh mùa bão táp gió mưa
Dáng mây cõng bóng về ngang phố
Thu đang giữ cất một nụ cười
Trường giang thi khúc khi hạnh ngộ
Nhớ hoàn lai nhé sắc hồng tươi...
BĂNG NGUYỆT