hương áo hạ
mây chiều thấp giăng sương rơi lòng hạ
hương áo xưa tầm tã rụng đam mê
chiều chưa đi màn đêm đã trở về
xơ xác thổi chiều sơn khê mù tịch
mùi hương áo ru hồn xưa dấu tích
luân lưu đời tâm niệm một trầm luân
réo linh hồn ngoi vũng tối bao lần
luân vũ rớt lối về hương đêm hạ
mấy tiếng lòng chừng như hoài vất vả
úp vào đêm tìm hơi ấm bàn tay
nghe dường như hương áo cũ rơi dài
hai tay khép chờ ai hong từng ngón
chiều ra đi theo dấu đời chua ngọt
mùi hương xưa còn rót ướt mây chiều
chen vào đêm tìm bóng nhỏ người yêu
hôn làn gió dập dìu đan hư ảo
Mỹ Trinh