lỡ duyên
Ngày xưa em thả tóc thề
Cho hương bưởi ngọt lối về nhà em
Khiến anh thổn thức từng đêm
Mang vào giấc ngủ êm đềm mộng hoa
Giếng làng mỗi sáng em qua
Có cây si đứng thật thà làm thơ
Ngại ngùng em cố hững hờ
Cho anh chết lặng, câu thơ vụng về
Tim tơ dệt mối tình quê
Gom mưa gom nắng bên lề đời em
Chờ ngày rực rỡ họ tên
Ngỏ lời mai trúc duyên bền đẹp đôi
Thời gian như nứơc chảy xuôi
Xa quê tìm những buồn vui kiếp người
Đến ngày đủ sức trứơc đời
Tìm em em đã bên người ấm duyên
Vì yêu nên mới đảo điên
Vì không dám ngỏ người quên ta rồi!
Danh cao nghiệp lớn rạng ngời
Nào đâu cho đủ tim thôi đoạ đày
Yếu lòng nên chẳng trách ai
Thuyền chưa cập bến thì hoài dửng dưng
Đến khi hợp bến xuôi dòng
Thở dài cũng chỉ như đông tuyết đầy!
Ngậm Ngùi