đốt vầng trăng nhỏ
Không ghé vườn thơ cũng khá lâu
Vần thơ ngày ấy đã xanh màu
Người thơ ngồi giữa chiều loang nắng
Nghe đọng lại hồn nỗi nhớ nhau
Ôm những cơn mơ đã úa vàng
Anh về cho kịp gió đông sang
Bâng khuâng đi lại đường trăng cũ
Mà bóng chim xưa đã ngút ngàn
Cổng nhỏ vườn thơ chợt khép rồi
Mùa thu còn lại ánh trăng vơi
Soi chưa tỏ mặt tình nhân cũ
Đêm đã vỡ ra phiên khúc rời
Em có nghe tình trôi rất xa
Từ dòng thơ cũ đã phai nhòa
Anh về đốt cháy vầng trăng nhỏ
Cho sáng đêm tình thơ thiết tha