ngày trước mặt
Anh vẫn qua đường mặt trời mỗi sáng
Bằng suy tư sót lại của đêm tàn
Như lá khô trên dòng nước thời gian
Phiêu du mãi về phương trời vô định
Về nghĩa địa tìm một ngày yên tĩnh
Để nhớ mình là cát bụi phù du
Và quên đi những phiền muộn thiên thu
Giữa cuộc sống đâu hay giờ chấm dứt
Nhìn ngày vui đã lăn dài xuống vực
Có bao giờ em chợt thấy xót xa?
Trong gương soi mùa thu cũng sẽ già
Dù cây lá còn chưa thay áo mới
Lòng chưa biết con đường nào sẽ tới
Mà ngày mai đã gọi gió xôn xao
Hôm qua thành chiếc bóng của chiêm bao
Theo anh bước về trăm năm vô vọng
Ngày trước mặt có con đường mở rộng
Dấu xe nào lăn nhịp với hư không
Còn gì đâu dưới bóng mặt trời hồng
Cuộc tình cũ ngàn năm chưa thức giấc