một lần - muôn thuở...
      
      
      
      
        Anh đã quên rồi phải không anh?! 
Quên những nụ xuân đang ươm cành, 
Quên cơn gió nhẹ lùa vương vấn, 
Quên những ngày xưa...thuở xuân xanh. 
Anh bỏ rơi thơ, mực phai màu 
Bỏ ánh trăng buồn đến xanh xao 
Bỏ mây, bỏ gió... trôi hờ hững 
Bỏ cả hương tình... mới hôm nao! 
Anh đã thờ ơ đến lặng căm 
Chẳng nghe, chẳng thấu nỗi đau thầm 
Chẳng đưa tay đón tình đang vỡ 
Chẳng đoái hoài chi những khổ tâm! 
Em chẳng hờn đâu, chẳng trách anh 
Vì duyên không nợ thế thôi đành 
Gói gom kỷ nệm đem chôn kín 
Một lần...- Muôn thuở... 
Trắng tóc xanh!!! 
Tóc nâu 
Nhớ Mãi...Trong Đời...
 
Ai bảo rằng anh đã vội quên? 
Để cho má ướt nhạt môi mềm 
Để rồi hờn dỗi đòi ly biệt 
Như lá xa cành...hỡi người em?
 
Ai bảo rằng anh tình đổi thay 
Rồi buồn nước mắt lưng tròng này 
Rồi đem hờ hững tình anh đó 
Bỏ mặc tình anh...kiếp đắng cay
 
Nhớ mãi...Trong đời... 
em biết không? 
Tình em chiếm trọn trái tim hồng 
Tình anh tha thiết và sâu đậm 
Có thể nào quên...luôn nhớ mong!
 
Nhớ nhé! đừng hờn, xin dỗ dành 
Bởi xa nhau quá...đừng trách anh! 
Thương em mấy nỗi...nào hay biết 
Một lần...Muôn Thuở... 
Thoả mơ lành!!!
 
Sương Anh