mùa ðông tới
khi cơn giông lướt qua thành phố cũ
loài chim buồn đậu nhánh cây khô
một chút vàng phai trong trí nhớ
cũng buồn tênh như chốn ấy sương mù
cuối trời quên lần giở trang kỷ niệm
nhớ vòng tay yêu dấu của một thời
ta mãi mãi là một loài chim biển
lẻ loi tìm bóng nắng giữa mù khơi
ta vẫn đợi cho dù người không hẹn
primevères vẫn nở giữa điêu tàn
trong tuyết giá có loài hoa trang điểm
nét yêu kiều hồ mỵ của dung nhan
người xa xôi chốn núi rừng vạn dặm
gió biên cương buốt lạnh những chiều mưa
sương hiu hắt cho sầu lên chất ngất
giọt lệ tan thành những phiến thơ
Thuỵ Khanh