leo nấc thang buồn
Em khóc ai lau lệ
em cười ai vui theo
đã nhòa tia nắng xế
vẫn đậm nỗi buồn đeo
Chờ ai đường cuối nẻo
hồng muộn lửng lơ treo
từng cánh rơi theo gió
từng nấc thang buồn leo
Nuốt mất trăng mười sáu
đêm thong thả nhuộm màu
lá vàng rơi nhẹ quá
lại khoắng thêm buồn sâu
Trái tim còn nóng bỏng
hay nguội theo đêm tàn
mặt trời không sưởi ấm
ngút mắt em buồn mang