vườn ngoại tỉnh em
Đêm nằm trở giấc chiêm bao
Ngỡ như thoang thoảng thanh tao chuông chùa
Bên mương kiều diễm bóng dừa
Vườn rau tươi thắm ban trưa nước tràn
Xoài riêng thơm ngát trĩu oằn
Đồng vàng biển lúa, đê ngăn chạy viền
Cồn xa sông rộng nỗi niềm
Mênh mông bát ngát thiên nhiên vùng trời
Tâm tư xúc động bồi hồi
Mái dầm xuồng lướt chơi vơi bổng trầm
Bên tai sóng vỗ thì thầm
Chim ru giấc ngủ mộng vàng dệt thơ
Lục bình theo nước hững hờ
Vô tâm vườn trải âu lo mảnh vườn
Tình quê sao giữ vẹn tròn
Bánh tét ngày Tết từng đòn ngon thơm
Mơ màng ai dựa cây rơm
Mời anh dùng tạm bữa cơm nhà nghèo
Ầu ơ chim vịt kêu chiều
Nhớ ai ai nỡ tình yêu chưa tròn
Người xưa má phấn vẫn còn
Tình xưa mấy thuở sắt son vẫn hồng
Sao ai vẫn đợi vẫn mong
Sao ai hờ hững mênh mông cách tình
Huỳnh Ngọc Diêu
*
Vẫn đợi người về…
Đầu xuân nắng đẹp biết bao
Hương trầm thoang thoảng thanh tao cảnh chùa
Ai về qua ghé xứ dừa
Đất đơm xanh lộc vườn trưa gió tràn
Phù sa cây trái trĩu quằn
Quanh năm tưới ngọt , biển ngăn sông viền
Vị hương gởi gấm nỗi niềm
Thiết tha tình nước, phúc yên ơn trời
Ấm sao tiếng mẹ ru hời
Dỗ lòng con trẻ dịu vơi thăng trầm
Về đi anh… giọng thì thầm
Của người em nhỏ mộng vàng … rất thơ
Về đi… sao nỡ hững hờ
Chim khuyên gọi bạn líu lo ngoài vườn
Đêm xuân thắm nụ cười tròn
Mẹ ngồi thong thả gói đòn bánh thơm
Nếp ngon, lửa ấm mùi rơm
Tình sâu nghĩa đượm bát cơm quê nghèo
Khói lam bàng bạc trời chiều
Bóng hình phảng phất hương yêu quyện tròn
Trong tim muôn thuở vẫn còn
Thu phai bạc tóc, lòng son mãi hồng
Bến xưa đò cũ đợi mong
Nước mây , hoa cỏ mang mang hữu tình
Trúc Giang