sáng... gương.
Buổi sáng trời mưa, niềm vui chợt tắt,
Đem tượng ra ngắm nghía, lại cất đi.
Tượng đất ơi ! Sao bạn sầu mãi thế ?
Hay còn hờn ta để bạn bơ vơ ?
Gần ba năm ta với bạn trong tay,
Tuy không nắn, nhưng hồn ta vẫn ngắm,
Mỗi bước qua, bước về, ta suy tư !
Làm sao đây cho bốn bề trọn vẹn ?
Bạn như muôn hình, muôn mặt đổi thay !
Ngắm bên này, ta lại ngắm bên kia,
Sao cân xứng cho mặt hồ nhỏ bé ?
***
Này bạn đất, nằm nghiêng mặt phúc thiện,
Bạn là Nguồn, là Cội, mọi Tâm Linh,
Là Nền Tảng cho muôn vàn Đời Sống,
Là Phiến Đá của Góc Tường kiên định,
Là Cội Rễ bao tâm tình Nhân Thế,
Là Cứ Địa mọi căn bản Nhân Sinh,
Là Cứu cánh những tâm hồn xao lảng,
Là Thành trì cho Nhân Thế Chi Sơ...
Bạn nằm đó phơi sương, người đến ngắm
Và cũng cho bạn gỗ đến nương thân,
Nhìn lên cao, bạn vươn mình thanh thoát,
Là cột trụ, bạn trở thành đá bia,
Ngàn năm sau... vẫn hằn sâu vết khắc,
Dòng đời qua, thân bạn mòn, nứt nát,
Vẫn kiên trì cùng tuế nguyệt phơi thân !
Gỗ ngây ngô ! bám vào thân đá nát !
Như người tình đang ngoảnh mặt, quay lưng !
Hay chính bạn, xoay đi trong tiềm thức ?
Bạn tìm gì trong hốc thẳm siêu linh ?
Rồi nhìn xuống trên mặt hồ, soi bóng...
Hồ kia ơi, soi mặt ta, gương sáng,
Đẹp thiên thần, rạng rỡ hơn vầng trăng,
Tóc mai dài, êm tơ hồng, lụa bạch
Vành tai thon, đẹp hơn nét trăng non,
Vầng trán rộng, như bầu trời tinh tú,
Đôi mày nguyệt, liễu xanh còn kém thua !
Đôi mắt ngọc, thỏ, nai, hờn ghen bóng !
Nhìn lấp lánh, như tinh cầu, ngàn sao,
Mủi phập phồng, như vườn hồng... cánh bướm,
Miệng tươi cười, lơi lả, đào vườn thơ,
Vành môi son, ôi... ngọc ngà chi sánh !
Đôi má hồng như... gò bồng Sơn nữ,
Lúm đồng tiền cho Nước đổ, Thành nghiêng !
***
Rồi chiều đến, chiếc lá vàng tan tác,
Theo heo may, nhẹ rớt mặt hồ gương.
Trong bất chợt, một giọt buồn lắng đọng,
Qua bờ mi, lăn xuống mũi đài trang,
Cùng với lá, giọt buồn làm tan vỡ,
Gương mặt hồ đang lặng, nổi phong ba,
Từng dợn sóng bắt nguồn từ...Tâm điểm,
Xuyên bờ lau, qua hốc đá, lan xa,
Qua bến cát, dội về bên chân Cội,
Cỗ thụ già, bao tuế nguyệt phơi thân…
Hình kia ơi ! Bóng ta thân yêu hỡi !
Sao không đợi, không chờ đôi giây phút ?
Để cho ta trau chuốt lại vành môi !
Sao tan vỡ ?! Sao muôn ngàn tan vỡ ?!
Hình bóng ta, phút chốc chợt phai phôi,
Cố níu với, tìm hình xưa, bóng cũ,
Ta chìm vào trong tìm thức, suy tư,
Và chợt hiểu, qua "Sát-na" soi chiếu,
Mặt hồ kia muôn đời vẫn giới ranh,
Không cho ta, xuyên qua lòng vực thẳm,
Cho tâm tư đến khung trời siêu độ.
Trên mặt sóng, hình ta vỡ, loang xa,
Chan hòa với trăng thanh, muôn ngàn mảnh...
Trong thoáng chốc, ta nhìn xuyên đáy nước,
Tựa đáy lòng, về bên Mẹ, bến bờ xưa,
Bên làng xa, ngôi trường cũ, rêu xanh,
Con đường đê, tre trúc, mái đình cong,
Rồi ta thấy... mộ ta, kề mộ cổ...
Trên liễn vàng, nắn nót Giao chỉ xưa...
Dừng đôi phút, ta lên đường miên viễn,
Qua lòng Mẹ, ta xuyên lòng biển lửa,
Và thấy mình, chợt thanh thoát tinh hoa,
Rồi nhẹ lướt, ta rơi vào Vũ trụ,
Đến muôn đời, ta gặp lại... chính ta...
KHOA