thu lại nhớ người ...
Ai ngồi bên Mẹ đêm Thu
Tôi ngồi khóc Mẹ đêm mù sương giăng
Bức tranh cùng cực ... nhọc nhằn
In hình bóng Mẹ vẽ rằng tháng năm
Tuổi son chôn giữa thăng trầm
Gánh gồng đâu quảng ... nuôi mầm tương lai
Hạt con theo tháng năm dài
Vừa thôi thơ dại ... là ngày Mẹ xa
Ca Dao trong cõi người ta
Luôn răng chữ hiếu mới là đạo con
Con khôn Mẹ đã không còn
Con lớn Mẹ đã hao mòn xác thân
Người ta được Mẹ sống gần
Riêng con cứ phải bâng khuâng nhớ người
Thu con chẳng có tiếng cười
Chỉ nhìn lá rụng nhớ người phương xa
jacaranda
Tình Mẹ Và Con
Thu hết bây chừ lại đến Đông
Nhìn màu tuyết trắng chạnh trong lòng
Đâu đây tiếng gọi từ tâm khảm
Con! Mẹ! Đôi hồn cùng nhớ mong...
Mẹ chẳng bao giờ xa cách đâu
Thân còn hay rã mục mồ sâu
Linh hồn vẫn cứ theo ta mãi
An ủi tinh thần lúc khổ đau
Yêu Mẹ thì không để nhọc Người
Bạc tiền không sánh được niềm vui
Thấy ta an lạc Người sung sướng
Cố gắng hiền ngoan sống ở đời
Dẫu cách hay gần Me vẫn luôn
Tình yêu như mạch nước trong nguồn
Luân lưu chảy mãi không ngừng nghĩ
Tình Mẹ trọn đời con kính thương
Sương Anh