khúc ngâm người xa xứ
Thuở ra đi lòng chưa quyến luyến,
Bước hồng trần muôn biến nào hay,
Dấn mình trong cuộc đổi thay,
Phương xa nhằm lối, cánh bay thẳng đường.
Chí công danh dặm trường nào sá,
Cải phận nghèo xứ lạ tìm sang,
Vượt bao vất vả gian nan,
Quyết tâm gắng sức lật trang cuộc đời.
Buổi tiễn đưa mấy lời nhắn nhủ,
Chén rượu nồng nỗi nhớ quê hương,
Để rồi đất khách tha phương,
Ngoảnh lại nào biết đâu đường về quê.
Cảnh tuyết trắng bốn bề lạnh ngắt,
Lá vàng rơi như cắt ruột gan,
Đìu hiu gió nội mây ngàn,
Trong mưa văng vẳng tiếng đàn ngoài song.
Anh em ruột còn trong khó nhọc,
Cha mẹ già tuổi hạc đã cao,
Nhớ cha, nhớ mẹ nao nao,
Nhớ anh, nhớ chị lời nào cho khuây?
Đám bạn cũ còn đây hay vắng?
Mối tình đầu thuở chẳng ai hay.
Trách thời gian chóng đổi thay,
Làm sao quay lại những ngày năm xưa!
Cành anh đào đung đưa trước ngõ,
Bụi hoa hồng lấp ló cuối sân,
Hoa đào cười nụ gió đông,
Bóng hồng thấp thoáng mà không thấy người.
Đâu bóng núi dưới trời mây phủ?
Mặt biển xa, giấc ngủ nào yên?
Bước chân trải khắp mọi miền,
Nay chân đã mỏi, bước quên lối mòn.
Hương hoa bưởi như còn trong gió,
Vắng ve kêu sầu nhớ mùa hè,
Ngày đông đất khách lê thê,
Tìm đâu hương bưởi, tiếng ve quê nhà?
Xưa sáng sáng tiếng gà gáy vọng,
Sau vườn nhà quả mọng chờ tay,
Buồn trông ngán cảnh hôm nay,
Cuối thu én liệng theo bầy về Nam.
Nhớ cơm mới thơm làn khói trắng,
Giọng dân ca sâu lắng ban chiều,
Bên hồ quán cóc xiêu xiêu,
Vi vu vẳng tiếng sáo diều thiết tha.
Lật lá thư tin nhà mới nhận,
Bấm đốt tay tính bận ra đi,
Một năm đằng đẵng bao thì,
Tin trông, tin đợi lại khi tin chờ.
Danh đất khách, danh hờ danh hão,
Công quê người, công báo với ai?
Công danh ám ảnh đời trai,
Giàu sang, phú quí giấc mai mơ màng.
Trông ngày về hoa vàng trước ngõ,
Ánh ban mai rạng tỏ đầu hiên,
Mong sao tới buổi đoàn viên,
Kể sao cho hết nỗi niềm xa quê.
Minh Xuân