quê hương mù bụi
Biền biệt bao năm.
Chưa về thăm.
Quán xưa cô bé dáng nguyệt cầm.
Dậu tường vi thẫm màu nhung nhớ.
Theo bóng thời gian.
Đã năm năm.
Dạo ấy cô em tuổi đôi mươi.
Chút nhớ chút thương.
Đôi mắt cười.
Suy tư dáng ngọc khi chiều đến.
Đẹp quá đi thôi.
Cô quán ơi.
Tôi viết tặng em những bài thơ.
Chữ nhớ.
Chữ thương.
Chữ đợi chờ.
Rồi đi biền biệt không trở lại.
Bỏ cả người thương cả giấc mơ.
Đâu ngờ xa cách cô vẫn thương.
Mặc lời bỏ ngõ khách bên đường.
Mẹ trách,bảo rằng.
Con đã lớn.
Đâu hình với bóng.
Cặp uyên ương.
Tôi đi lưu lạc.
Phương trời xa.
Đấu tranh dân chủ cho quê nhà.
Gát lại chuyện tình duyên riêng lẻ.
Bóng câu chợt thóang.
Năm năm qua.
Chạnh lòng kỷ niệm.
Nhớ dáng xưa.
Tôi trở về thăm.
Một chiều mưa.
Hoa tường vi thẫm màu nhung nhớ.
Mơ dáng ai yêu.
Rợp bóng dừa.
Năm năm cách biệt.
Tưởng đời mơ.
Năm năm trước đó mấy vần thơ.
Ấp ủ tim cô lời nồng ấm.
Và một tin yêu với đợi chờ.
Nghiệt ngã trời ghen kiếp hồng nhan !?.
Hoa yêu chưa nở vội chóng tàn.
Hai năm khắc khỏai cơn bạo bệnh.
Hẹn em xe cưới .
Hay xe tang.
Tôi đã mất em.
Mất thật sao?.
U uẩn đường quê lời nghẹn ngào.
Tường vi như trổ hoa màu máu.
Quê hương mù bụi lắm thương đau.
Nguyên Thạch