mấy lời vơi bớt nỗi buồn
Đọc thơ sao thấy não nề
Lời như ai oán tái tê lòng người.
Dẫu sao việc cũng đã rồi
Có ai tránh được cuộc đời trái ngang.
Hên thì sông nước mênh mang
Thuyền xuôi, thuyền ngược rộn ràng cánh chim.
Chỉ buồn số phận của em
Lời nào nói hết nỗi niềm đắng cay.
Trời tuôn mưa mãi cả ngày
Âm thầm gạt giọt lệ này xót xa.
Con thơ giờ bỗng thiếu cha
Đơn côi một bóng mái nhà cô liêu.
Lạnh lùng căn gác đìu hiu
Hỏi tìm đâu nữa dáng chiều ngày xưa.
Lá vàng rơi xuống gió đưa
Thôi đừng nghĩ nữa như chưa có sầu
Lời thơ thấm đẩm nỗi đau
Ngày mai quên hết ngẩng đầu mà đi.
Bình minh vẫn đẹp sợ gì
Hoa thơm vẫn nở có khi nào ngừng.
Tiếng chim ca hót vang lừng
Chôn vùi quá khứ đón mừng xuân sang.