giàn bông ước
Ta hằng thương một giàn bông giấy
Đủ sắc màu đan kín mát sân
Tia bướng bỉnh in lên nền gạch
Và vai em sáng vệt thanh tân
Ghế lắc lư ta nằm đọc sách
Con chim sâu lên tiếng gọi nhau
Vê trang điểm vườn mình yên ả
Ngọn gió lành xà xuống hôn trao
Trên giá vẽ bức tranh còn dở
Cảnh miền quê im lắng buổi chiều
Vẫn quen thuộc bỗng dưng áo mới
Ờ ! Đó đây trải ngát thương yêu
Ghi dưới góc bài thơ vừa viết
Kết hai vần chiền chiện sơn ca
Màu tiếng hót thành dòng muôn thuở
Nghe rất gần thơm ngát cỏ hoa
Giàn bông ước từng chùm cánh mỏng
Trắng tím màu thuở đó đê mê
Bốn mùa thay hát ca mỹ ngữ
Ánh trăng xiên hai bóng vai kề
NhàQuê