ly café sáng
Mờ sáng một mình bên ly café
Khi ngày còn đang trong cơn ngái ngủ
Đêm vẫn trắng
bởi màn sương vây phủ
Nghe nhạc, đọc thơ lòng thoáng rũ buồn...
Nhìn
từng giọt café đen
rơi tuôn
Càng thấy nỗi buồn thêm đậm sánh
Khuấy café
như khuấy nỗi lòng canh cánh
Khuấy cho đêm tan...
...chờ ánh mai về
Muốn gọi ai
nhưng...
gió mãi đam mê
Không nghe tiếng,
để mây che bóng nắng
Mình ta
giưã bầu không gian yên ắng
Cảm thấy lòng
như..
.xa vắng... mênh mang...
Trong cốc từng giọt café lang thang...
Như những chiếc lá
nhẹ nhàng rơi xuống...
Hồn chợt mơ màng và ước muốn...
Thèm
một vòng tay
cho bớt quạnh đêm sâu...
Ôi....
ngày đâu sao không tới mau
Để em mãi
một mình trong hoang vắng
Nâng tách café...
nhấp giọt sầu đăng đắng
Chờ
bình minh đem ánh sáng
... xoá buồn đêm
Sương Anh