nỗi đau ngọt ngào
Từ ta hoá kiếp gian trần
Áo phong sương mặc thăng trầm thế nhân
Phù hoa khờ dại gót chân
Tình xuân đánh mất ái ân chẳng về.
Hẹn nhau từ cõi u mê
Dường như ngỡ gặp lời thề trong mơ
Rồi khi tỉnh giấc ơ thờ
Buồn trông lũ nhện dệt tơ bóng hình.
Từ em gối mộng riêng mình
Lầu mây tan tác chia tình chốn xa
Dòng đời trôi nổi phong ba
Trần gian quán trọ mãi là biển dâu.
Từ em cúi mặt qua cầu
Có con chim hót cung sầu vút cao
Biển tình sóng vỗ lao xao
Hồn ta ghềnh đá nỗi đau ngọt ngào.
Vi Thông