cuồng phong
Thương về dĩ vãng tuổi đôi mươi
Ánh mắt nhìn đây nở nụ cười
Như nắng mùa xuân vừa chạm gió
Làm tim rung động lửa tình khơi
Môi nàng đỏ mọng ửng tình yêu
E ấp tặng đây những buổi chiều
Khi bóng hoàng hôn tràn lộng lẫy
Vòng tay siết nhẹ dáng yêu kiều
Hơi thở mùi hương của gái quê
Đưa hồn cao vút đỉnh đam mê
Nhỏ lời thấm dạ lâng lâng ngất
Tình hỡi còn đâu nhớ lối về
Nàng là trinh nữ trường Trưng Vương
Đây học bách khoa mới nhập trường
Hai đứa hẹn nhau qua nhóm bạn
Có lần quên đến giận rồi thương
Có hiểu gì đâu chuyện chúng mình
Tợ làn mây trắng giữa trời xinh
Không pha màu bụi nơi trần tục
Đượm nét trinh nguyên của chữ tình
Rồi bóng nàng xa lúc đến hè
Về thăm cha mẹ dưới miền quê
Một hôm nhận được tin nàng đã
Bom đạn xuống tay hủy ước thề
Đây hận chiến tranh ghét chính mình
Cớ sao nhân thế phải điêu linh
Chắc yêu chưa đủ nên nàng giận
Từ bỏ tim đây nín lặng thinh
Nếu biết nàng đi sống nghĩa gì
Nhưng thời đất loạn chiến binh đao
Làm trai chấp nhận mang sầu khổ
Gìn giữ non sông dẫu thế nào
Duyên nợ tình yêu ngắn thế nầy
Đời trai chịu cảnh khổ rồi đây
Vướng cô đơn mãi trong chiều tím
Thương nhớ nàng xa cách đến nay
Đoạn Trường