đêm khắc khoải
Sợi tóc vướng trên vai
cũng làm đêm khoắc khoải
Một làn môi đủ nóng một tinh cầu
Em mùa nhớ thu về đêm huyền thoại
Linh hồn buồn bỗng chốc lạc về đâu .
Đêm tỉnh lặng rơi rơi từng hạt nhớ
Xuống tim lòng rưng rức nở bùng lên
Suối tóc ấy là mây chiều đỉnh hạ
Nét môi cười giấu cả một rừng hoa .
Đêm khắc khoải nghe nhớ người chi lạ
Giữa lòng đêm nghe mưa ngập cõi hồn
Bước lầy lội đi qua từng lối nhớ
Vết chân tình lem luốc cả hồn thơ .
Em cho ta những đêm đầy huyền thoại
Và những đêm khoắc khoải vọng về người
Từ con tim như một trầm tích lạnh
Chợt nở bừng sáng rực ánh long lanh .
Em cho ta từng đêm dài trăn trở
Mắt biết sầu khi nhớ đã lên ngôi .
HL....PT937