màu hoa tím cũ
Có phải Vancouver vào tuyết
Trắng hàng cây và trắng đường xe
Mây trắng bay gió mùa đông thổi
Lạnh không em hai buổi đi về ?
Một chút gì nhoi nhói trong tôi
Như cắt ruột chiều nay ngồi nhớ
Hoa tím rụng ngày xưa cứ ngỡ
Trái tim đau rướm máu tươi hồng
Có phải giờ đã mấy mươi năm
Chuyện dâu bể nên lòng rách nát
Nếu em buồn thì em hãy khóc
Khóc thật nhiều khổ sẽ dần vơi
Nắng Vancouver-nắng phai rồi
Đời vẫn đẹp khi màu thắm đỏ
Nhưng tình chết lúc em đành nỡ
Để bàn tay cắt đứt nợ duyên
Tôi dại khờ-tôi chẳng thể quên
Tiêng tiếc mãi màu hoa tím cũ
Thương quá đỗi đất trời viễn xứ
Mang bóng hình người của tôi thương
Linh Phương