trách người và thơ ...
Em trách Người và Em trách Thơ
Trách Thơ sao lại lắm hững hờ
Rồi dỗi Tình ơi! Xa vạn dặm
Để buồn lẻ bóng, khóc bơ vơ .
Mười ngón tay sầu, Em co duỗi
Theo lần đếm ngược, lại đếm xuôi
Em tôi học đếm bao hờn tủi
Giọt nước mắt rơi đến ngậm ngùi !
Góc phố Em chờ, ôm hy vọng
Vết tích nghìn xưa đã rêu phong
Hỏi Người có hay miền trông ngóng
Mòn mỏi thời gian, vẫn một lòng .
Hợp để rồi tan , Em biết không ?!
Đâu ai giữ mãi áng mây hồng
Gió kia tha thiết reo hoang mộng
Rồi cũng tàn hơi chốn viễn vông ...
Tóc nâu
Không ...
Em trách vu vơ ...ánh chiều tà
Vậy mà đánh thức được người ta
Từ lâu vắng bóng ... tình im tiếng
Về đây nối lại cuộc tình xa
Ta nắm tay nhau ... đếm cuộc sầu
Vì sao nở để suốt mưa ngâu ?
Nơi đâu phiêu lãng dừng chân bước ?
Quên mất người xưa ... những buổi đầu
Phố đợi anh về ... Phố rêu phong
Còn em nhung nhớ, đắng cay lòng
Trách "Thơ" hay trách Người dong rủi ?
Sầu đong khóe Mắt... trả lời :"không"
Trách hợp rồi tan ... để lòng đau
Tim em chỉ một, đến nghìn sau
Yêu như thế đó và yêu mãi
Dẫu tình kia chỉ "Giấc Chiêm Bao"
jacaranda