đời cứ gõ mãi những hồi chuông khắc nghiệt...
Và cứ thế
ngày trôi qua
lặng lẽ,
thời gian trôi
mang vạn nỗi sầu vương.
Tình yêu?
Hay chốn dưỡng đường?
Chăm sóc mãi một con tim
bệnh tật.
Ta đi tìm
mà Em thì đâu mất,
trời nhiều mây
hay tại mắt Ta cay?
Sương mù?
Khói thuốc?
Buổi chiều nay
đời cứ gõ mãi
những hồi chuông
khắc nghiệt...
Có còn chút gì
mà tha thiết...
Một tình yêu?
Trái táo?
Bài thơ?
Chiều nay
sương khói ơ hờ,
chuông gõ mãi
một âm vần
báo tử...
Tóc còn dài
trải trên đường
lữ thứ?
Hay ngắn rồi
giống hệt
cuộc tình côi?
Ta đi tìm
chút hờ hững trên môi,
Em chạy trốn
để chuông chiều
cô độc.
Vội vã
nuốt
vào trong mồm một vốc
nước dòng sông
lờ lững
giỡn quanh thân,
nghe chuông chiều
vọng mãi
những giọng ngân,
Ta đang chết
hay là
Em đã chết?
Tình yêu
mãi chạy theo nhau
bắt mệt,
cuối cùng còn
duy nhất
một hồi chuông,
Ta và Em
mỗi đứa
mỗi con đường,
mỗi đứa chọn cho mình
nơi sẽ chết...
Đời cứ gõ mãi
những hồi chuông
khắc nghiệt...
Chiều buồn mênh mông
Minh Văn