đếm ... giọt ... mong manh
Khi bóng tối đã len vào cô quạnh
Mưa đêm về ru lạnh cõi mù sương
Mong gió thôi đưa, kẻo rèm thưa quất mạnh
Bóng mờ ai đang đứng cạnh bên giường
Ghé qua xưa âu yếm vờn hiu hắt
Gõ làm chi cho động cửa u buồn
Không cố đợi, nhưng khó lòng chợp mắt
Ước hương mềm ngan ngát giữa đêm sương
Khoảnh khắc lâu cũng chừng như ngắn ngủi
Bởi tình si đêm trắng lại mau tàn
Vương vấn mãi, thế nhân tràn bi lụy
Để đêm dài mộng mị kết ... miên man
Bóng tối diễm tình chợt len lỏi đến
Rồi chợt đi cho lỡ bến … tàn canh
Mặc gió bẽ bàng lắt lay ánh nến
Mặc cho “mình” tay đếm ... giọt mong manh