hoài vọng
Thuở ngây dại ta vào đời hớn hở
Giơ đôi tay lên với khoảng không trời
Mang hoài bão cánh tâm hồn rộng mở
Biết gì đâu bốn phương ấy chơi vơi
Rồi lặng lẽ- đây giòng sông nhẫn nhục
Đây mùa đông rơi rơi lá đắng cay
Với mùa thu hiu hắt gió heo may
Và có lúc ta ngỡ mình kiệt lực
Có một sáng mây thật buồn nhưng khác
Mưa đưa ta lang thang tận chân trời
Quên tất cả để nghe lòng xao xác
Ta yêu em đôi mắt mộng sao trời
Rồi chiều trắng bờ sông xưa hoen nắng
Ta chờ em xin mấy cánh hoa gầy
Một chút gió- khổ đau thêm cay đắng
Và chờ em xin chút ít ngất ngây
Vâng! háo hức đã trở thành hiu hắt
Ta nào hay tóc đã bạc theo sầu !!
Nên tất cả chỉ còn trong đôi mắt
Vẫn buồn nâu lênh đênh sóng nhiệm mầu
Em có thấy sớm mơi trời thôi thúc
Giục mai vườn nở vội đón xuân treo
Em có thấy ít nhiều gì nô nức
Rồi ba ngày hoa rụng- xác xơ theo
Rồi một sáng khi phượng hồng đã nở
Ta chờ em - buồn vui trên trán nhăn
Em có chờ nghe câu hát băn khoăn
Em có biết ta thèm con diều nhỏ ?
Giữ hộ giùm anh thời gian chầm chậm
Để trời đông trời lành lạnh miên man
Để ''xuân tới nghiã là xuân đã qua''
Và để ... đó nhớ nhung còn sâu đậm
Đời anh mất ngủ quá nhiều
Bao nhiêu đêm trắng thở thành liều chua
Em về đi kẻo khuya mưa
Ở đây hạ đến anh thừa lang thang
Cho anh yên với cây đàn
Bấm lên nốt nhạc để tang đời mình
Buồn theo suốt cuộc hành trình
Biết mây chở nổi mối tình không em
Buồn bên ngày tháng nhá nhem
Biết bao đau khổ đi kèm trời xanh
Buồn nghe chim hót trên cành
Bao nhiêu hoài vọng để dành kiếp sau
ĐÀO NAM HOÀ
( "Xuân tới nghiã là xuân đã qua" Thơ Xuân Diệu )