gội buồn
Thơ thơ thẩn thẩn thôi mà,,,
Chớ nên để ý cái ta làm gì
Ta là gánh nặng sầu bi
Ta là nước mắt lâm li gội buồn
Ta là nước chảy trên nguồn
Trôi lời ghét hận trôi hờn miên man
Bao nhiêu cay đắng ngổn ngang
Gom chung tất cả ghép trang mộng tình
Sương khuya gọi đá hồi sinh
Dân kinh tế cũng tập tành “mê” thơ ???
Lời văn thánh thiện ngây thơ
Lỡ ai có nhạo nhóc khờ ... vui nghe
Thơ trêu con cóc bên hè
Thơ nào nắn nót đặng khoe chữ vàng
Thấy người thi phú thênh thang
Nên xin “múa bút” nhịp nhàng đuổi theo
Âm vận tuy có hơi nghèo
Ấy ly nước lọc trong veo ... thiếu hình
Câu thơ nghiêng ngửa xập xình
Bởi do tơ tưởng thêu cành kết hoa
Lời ngoan xin nói thiệt thà
Yêu là chuốc khổ, chuốc già ... chuốc đau
Cũng dòng,,, lệ đổ ... mưa mau
Thiệt tình có thấy ngọt ngào lắm đâu
Thời gian liều thuốc nhiệm mầu
Cớ sao lại phải gom sầu nhốt tim
Ưu phiền, theo gió qua đêm
Lấy câu buông xả nỗi niềm ắt vơi
Lời khuyên gởi đến bao người
Sống vui, sống khỏe,,, sống đời đẹp xinh
Dẹp đi tủi hận quanh mình
Cùng nhau ca hát ... cho tình trổ hoa