nét lặng mùa thu…
Hạnh phúc….
….những ngôi sao không sáng thêm
Đắng cay…
…màn đêm chẳng thêm nhàu nhỉ
Mùa thu vẫn thế
như người thiếu phụ đài trang
với cái nhìn nghiêng lặng lẽ…
…xuống ta nhỏ bé…
…cho mùa mênh mang…
Trong đêm vắng vẽ ta ngồi…
những vần thơ đôi khi lửa cháy
đêm đã bùng lên
…Lặng lẽ điềm nhiên vẫn vậy…
Đời vẫn đôi khi như thế
Niềm vui bé bỏng nghẹn ngào
Mênh mông nước xuôi về biển
Đôi bờ chút sóng lao xao
Mùa thu dìu dịu rưng rưng nắng
Làn mây nhè nhẹ lững lờ trôi
Núi im phăng phắc bên trời thẳm
Còn ta lặng lẽ giữa đời…
Bạn hỡi khi lòng trắc ẩn
đắng cay đúng vị cuộc đời
Chẳng có niềm vui bất tận
Tìm đâu hạnh phúc muôn nơi…
Ta tự ru lòng mình vậy
để nghe trằn trọc bao lần
Khi tay ôm đầy nổi nhớ
tim đầy hạnh phúc…đắng cay
Có một mùa hoa thạch thảo
tím mênh mông tận chân trời
Áo vàng mùa thu rơi rụng
theo từng cánh tím rơi rơi…