đốt tuổi
nắng quảng ngãi tôi về không mũ đội
trời tháng năm gió núi hạ lào bay
thành phố ấy buồn như người xế tuổi
cuộc sống quanh năm khổ luống đất cày
từng kỷ niệm bây giờ lên tiếng gọi
giọng thổi buồn đêm sông vệ không trăng
cát trà khúc theo sầu bồi lấy tuổi
tôi cúi đầu đời sống lạnh như băng
đất mẹ đó đã đau bầm kháng chiến
giờ thân già bão lụt lại hành hung
trong đời sống bấp bênh ngày tháng lụn
tôi nhìn em đau xót nói không cùng
đêm nghĩa hưng trời mịt mờ lửa đạn
chiều ba gia xác chết chật đường làng
ôi kiếp sống bơi quanh bờ hữu hạn
tìm tương lai trong hiện tại kinh hoàng
quen thanh bạch từ khi còn tấm bé
biết gì đâu lừa đảo bán buôn lường
với tuổi đó chưa đáp đền cha mẹ
nói làm chi đến món nợ quê hương
lũ em nhỏ mỗi lần không học phí
trường đuổi về nằm khóc đợi trông anh
(tôi bỏ học lang thang cùng phố thị
thả đời trôi nên năm tháng lênh đênh)
tôi đánh mất tình yêu từ dạo đó
và lớn khôn từ nỗi xót xa này
bán chữ nghĩa như rau khoai ngoài chợ
vẫn đói nghèo bạn hữu mãi cho say(*)
tôi khôn lớn từ ruộng đồng quảng ngãi
lấy đau thương làm sữa mớm thơ mình
thành phố ấy với những gì còn lại
tôi ấp vào lòng đôi mắt lệ lung linh
———————————
Nguồn: Phan Nhự Thức. Đốt tuổi. Ngưỡng cửa. Quảng Ngãi. 1969. Thư Ấn quán tái bản. 2007: 67 – 70.
(*) vẫn đói nghèo bạn hữu mãi cho vay. Phạm Trung Việt. Thi ca & giai thoại miền Ấn – Trà. Cẩm thành Thư xã. Quảng