bàn tay
Ta mắc nợ hai bàn tay nhỏ bé
Mùa hạ vàng nắng vỡ rớt trên sân
Mái trường xưa chân bước cũng ngai ngần
Còn ai đứng bên khung trời phượng đỏ
Qua dâu bể người chắc xa rồi đó
Có bao giờ quay lại những ngày xưa
Con dế buồn chiều gáy khúc lưa thưa
Bao chuyện nhỏ thầm thì theo nỗi nhớ
Sân trường vắng tím chùm hoa mắc cỡ
Gọi ngày xưa ký ức chợt ùa về
Hàng phượng gầy ra rả tiếng đàn ve
Đã về đâu những học trò ngày ấy
Ta mắc nợ, để bây giờ trả vậy
Bàn tay ơi dâu bể vẫn dịu dàng
Cánh cò mềm chở gánh nặng đa đoan
Còn chấp chới bay qua miền dông bão
Đôi mắt của những ngày xưa ngơ ngáo
Chắc bây giờ trĩu nặng gánh âu lo
Mấy mươi năm bé nhỏ phận đưa đò
Đâu biết được khách sẽ về đâu nữa
Làm sao được chưa già mà quá lứa
Trái chín rơi dĩ lỡ giữa lưng chừng
Bàn tay buồn chập choạng cõi mông lung
Còn ký ức nào không cho giữ lại
Ngày xưa ơi ! thời gian trôi đi mãi
Dĩ vãng về xao động những ưu tư
Kỷ niệm nào còn mãi giữa trang thư
Ta mắc nợ...cả một chiều quá vãng !
Liên Hương - Lê Phú Hải