để có thể vẽ về mưa
Tôi là người biết vẽ ( những nỗi buồn từ mưa )
Tôi dùng màu mắt em khi vẽ em
Vẽ em từ ngàn hạt mưa đã chia ra rất nhỏ
Vẽ khi ngồi ở quán,lẳng lặng nhìn em
Cả một góc phố màu hồng đông người
Cả cái quãng trường đông ngập người
Cả những dòng sông đang tắm mưa dưới khúc trời mây xám
Cũng không thể nào bằng một ánh mắt
Tôi không nghĩ mình đang hoang tưởng
Khi lấy hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn của em để vẽ mưa
Tôi đã biết mình yêu mưa
Từ khi sánh đôi với em đi dưới mưa
Mưa ngòn ngọt
( như hạt đường vướng trên môi em )
Mưa cũng có khi mằn mặn
( khi em dỗi hờn như con mèo vừa khỏi bệnh )
Mưa ôm em và tôi
Mưa thì thầm với giọng nỉ non rất lạ - rất Huế
Ngày mưa theo tôi từ khi bé dại
Cho đến ngày tôi gặp em
Em chia cho tôi một chặng sông để nhớ
Em sớt bớt của tôi một khoảng bóng tối
Mỗi lần tôi quay gót rời em
Đã nghe lòng mình đánh rơi điều gì đó không rõ rệt
( Hình như rơi mất giọng cười em
Chừng như thấy mình tiếc lắm !
Tiếc bờ môi em chúm chím như chim sẻ đang trú mưa
Chợt nhiên thấy có điều để tiếc
Để về nhà,thao thức thấy mình đang ốm - tương tư ... )
Em ,này em !
Tôi đặt cho hết thẩy những cơn mưa mà tôi đã vẽ mang tên em
Một Eva không giống bao nhiêu Eva khác của dương thế
Tôi chỉ biết vẽ bằng những ngón tay quê kệch của mình
Vẽ bằng màu sắc của một chuyện tình
Vẽ vì không biết cách làm thơ dù là bài thơ năm chữ
Hãy để tôi thầm thầm vẽ em
Hãy để tôi nặng nợ và nhung nhớ em
Từ một ngàn cơn mưa chiều
Từ một lẽ rất bình thường khi yêu...
đăng sơn.fr