biết người đã quên
Đã bao nhiêu chiều lòng dặn lòng
Tôi ơi đừng buồn nữa được không
Đừng thương , đừng nhớ nữa người ấy
Tình đã chết rồi cuối mùa đông
Đã hơn trăm bận tôi trách mình
Trông ngóng làm chi mãi bóng hình
Người giờ ngăn cách xa xôi lắm
Sao hoài nuôi mộng một chữ tình
Nhiều lần giữa đêm ngồi lặng im
Giận mình mềm yếu một trái tim
Nhớ thì không thể quên chẳng được
Nên sầu cô liêu cứ đến tìm
Do tôi dại khờ ...là tôi sai
Ấp ủ tháng ngày hương tình phai
Có còn gì đâu ngoài dư ảnh
Cùng những giọt buồn đầy đắng cay.
Chờ gì khi người chẳng trở về
Bởi chốn phố thị đang mãi mê
Đắm say sắc thắm bên hoa mới
Quên lãng lâu rồi mối tình quê.