ðêm mưa
Tôi đợi em ở một góc công trường.
Ðằng sau lưng tôi: một giòng sông chảy quanh co.
Trước mặt: con đường nhựa đen
chảy dài về xa bóng mưa rơi thấp thoáng.
Tôi đợi em từ 8 giờ. Bây giờ đã 9.
Có lẽ đã 9 giờ 5 phút.
Tôi không đếm thời gian bằng đôi mắt
say mê của người biển lận đếm bạc vàng
rồi cất vào tủ sắt. Nhưng chắc em biết rằng
thời gian đợi chờ - đợi chờ một người yêu
- bao giờ cũng trôi qua rất chậm.
Tôi đứng hỏi thầm. Em đến hay không đến ?
Tôi mong rằng em sẽ đến nhưng cũng chắc là không.
Dù em đến hay không, tôi muốn bảo thầm em:
hãy giữ lấy thời gian mà suy tính -
dù trong buổi đợi chờ tôi đứng giữa đêm mưa
Em hãy suy tính cho khôn ngoan.
Bởi vì một khi ra nẻo đường hò hẹn
em sẽ phải để lại đằng sau lưng
những mái nhà cong vút,
những mui xe lóng lánh mưa rơi.
Tôi sẽ đưa em đi vào con đường xa thẳm.
Tôi sẽ đưa em đi trên những bờ sông.
Không có thuyền, không có xe.
Chỉ có những ngón tay yêu đương
lồng vào nhau tìm phương hướng.
Tôi sẽ chỉ đem lại được cho em
một cuộc đời đạm bạc: tôi chỉ biết ôm tóc em
trong mưa để uống từng giọt nước
và nói cùng em những lời đắm đuối đầy thơ.
Phải, tôi sẽ ôm mái tóc dài đen ướt đẫm
bằng bàn tay của người chết đuối níu lấy
mảng thuyền lướt đi trong bóng tối đêm khuya.
Và sẽ tìm trong mắt em những nụ cười say đắm.
Những nụ cười có sức đám say mở rộng
chân trời và nguồn sống vô biên.
Còn nếu như em không đến?
Em không đến tôi cũng chả dám giận hờn em.
Em hãy ở lại nhà.
Ðóng chặt cửa sổ kẻo mưa hiu hắt.
Kéo chăn chùm kín cổ kẻo gíó lùa về lạnh những giấc mơ êm.
Em hãy ở lại nhà.
Tôi không dám giận hờn em.
Tôi lại ra đi.
Sáng ngày mai tôi lại ngửa mặt
lên trời cao nhìn vầng thái dương
đỏ lửa chói mắt thế nhân.
Tôi lại đi thẳng vào cuộc đời nghiêng ngửa.
Tôi lại đàn cho lòng tôi hát dịu lời ca.
Rồi những đêm khuya nhớ em tôi đàn to,
hát to gọi cuồng phong về điều khiển
trăm cây làm vũ điệu.
Và nếu đến một ngày
không còn ai dám hò hẹn trên bờ sông
tôi sẽ đốt đuốc đứng bên bờ Ngân Hà
để Chức Nữ Ngưu Lang nhìn rõ mắt nhau
qua đôi bờ sông tình tự.
Những ngôi sao rụng :
tôi sẽ nhặt từng ngôi sao rụng.
Trăm ngôi sao tôi kết lại một vòng sao.
Ðể những đêm tối trời tôi trốn về
đặt trên mộ người trinh nữ yêu thơ
mà cũng phải giã từ nhân thế.
Còn những bài thơ tình của chúng mình xưa cũ
tôi sẽ chôn kín dưới những gốc hoàng lan
để mai sau những người con gái hẹn hò
mà e ngại đường xa ngồi nghe gió hiu hiu
của lòng mình rung động.
Em sẽ đến hay em không đến ?
Tôi sẽ đợi trong mưa mà không giận hờn
trách móc em đâu.
Tôi không trách em bởi vì không thể
trách người đời không biết nghe âm thanh
của đá chuyển mình, mây vần vũ và bóng tối
đổ mồ hôi rồi cứ nhìn những tâm hồn thi sĩ
bằng những đôi mắt vô cùng ngơ ngác , láo lơ.
Em không đến thì tôi lại đi.
Tôi sẽ cười vang và nghe núi vọng tiếng cười vang.
Tôi sẽ đến trên bờ đại dương xanh để soi gương
và cũng để biết rằng:
Tôi dám chạy ngược chiều mây bay
vì tóc tôi là một bầu trời lồng lộng.
Phải, em không đến thì tôi lại đi.
Nhưng còn một phút một giây chờ đợi trong mưa
tôi vẫn hỏi thầm âu yếm:
Em có đến không? Em có đến với cuộc đời ?