nhân chứng
đời hỏi tôi trưng ra một chứng tích
tôi thật thà soi lại những trăng đêm
bởi, em đến, thỉnh thoảng một lần như nguyệt
nhưng tinh tú vằng vặc một trăm năm
đời hỏi tôi vết thẹo một thương tật
tôi vụng về kể lại lịch sử chiến chinh
bởi, em ngấm ngầm như bộc phá nổ chậm
không âm thanh, và nhọn buốt mũi đinh
đời tò mò về phiến đá trầm tích
tôi vội lục tìm lại cổ vật nắng, mưa
bởi, em huyền bí và hiếm có hơn kim tự tháp
một kỳ quan lồ lộ tự nghìn xưa
đời thắc mắc về điều mà nhân gian gọi là huyền thoại
tôi gật gù kể chuyện cổ tích trăm năm
bởi, em đi, về rất liêu trai huyễn hoặc
và chí dị như trăng gió đã ăn nằm
rồi đời muốn kết luận vội vã một tình yêu
tôi rề rà phác họa lại một chân dung
mà em trong đó mỉm cười đôi mắt sắc lẻm
chém dư luận những vết xước (tấy mệnh chung)
nnguong