ta dại khờ nên ta biết khổ đau
em nợ ta một ân-tình tha-thiết,
em giết ta bằng trăm nỗi cưu-mang
nợ tình đó em trả hoài không hết,
sao em cười cho nghiêng ngửa giang san...?
mùa đông năm nay trời tuôn nước mắt
khóc cho tình còn lưu-luyến trên da
khóc cho em thiên-đường nay đã mất
khóc cho ta một giấc yêu thật-thà!
em coi ta là chứng-nhân tội lỗi,
em quên ta như một phút giải sầu
ta điù-hiu thèm nghe lời em nói,
ta dại khờ nên ta biết khổ đau!
© nguyễntriềuanhtâm
adelaide australia, tháng bảy 2005