kẻ ðộc hành
Bài thơ này viết năm 1996.Trên bước đường lưu lạc.
Người đớn đau không? kẻ độc hành .
Khi đàn thú lao vào người cắn xé
Máu đầm đià từng vết thương toác nẻ
Cứ chảy hoài chảy mãi tới ngàn thu …
Người xót xa không ? kẻ độc hành .
Khi những con ve sầu suốt đời ra rả một điệu nhạc
Cũ rích ,chật hẹp, u buồn ,nóng bức đến chẩy người
Và loài vẹt học nói tiếng người ,tối ngày chí choé…
Tự cho mình là thông thái hơn lũ cầy cáo ma cô ,đười ươi,mất nết.
Ðây đó quanh ta…Những quái vật đêm ngày đục khoét mặt trời công lý.
Khả ố bạo tàn gặm nhấm mặt trăng.
Bóp bẹp ước mơ và nghiền nát mầm xanh
Cuả trái đất đang sinh sôi thèm cuộc sống
Ðây đó quanh ta..
Tiếng kêu than ,u uất tủi hờn cuả muôn loài cầu mong chút tình thương yêu đồng loại
cùng tiếng thở gấp gáp cuả những chiếc lá vàng,hấp hối lià đời còn tiếc nuối ngày xanh
Người là ai? thường dân hay tiên tri ?
Chỉ thấy người thầm lặng ,chiụ đựng nhọc nhằn
Ðôi mắt quầng sâu không rướm lệ mà cồn cào đôi hồ nước thương đau…
Ðôi tay khô héo vẫn giang rộng ,âu yếm cuộc đời và vuốt ve những vết thương trong tâm hồn tơi tả…
Ðôi chân vẫn miệt mài trên chập chùng gian khó cuả thế gian
Người là ai? Kẻ độc hành.
Núi đứng ngây người bó tay nhìn đời cuồng loạn …
Biển giẫy rụa oằn oaì gầm thét niềm đau …
Người vẫn đi vai triũ nặng u sầu
Mắt nhìn thẳng chân trời xa mù mịt….
Vũ Kim Thanh
Luân Đôn 1996