gắng chờ nhé, em yêu !
Kinh hoàng lắm phải không em của chị
Khi cửa đời vừa khép lại sau lưng
Đẩy em vào địa ngục, tối, mông lung
Đang ẩn hiện những bóng đen nhớp nhúa
Người đóng cửa: Đồ tể vung cao búa!
Đồng lõa bầy ma quỷ ở bên trong
Giết các em, mang ánh mắt thiên thần
Đang ngời sáng với tâm hồn thánh thiện
Người quay lưng bỏ mặc em chết điếng
Nước mắt đoanh tròng, khản giọng cầu xin
Mất lương tri vì mãnh lực đồng tiền
Đâu cần biết tuổi thơ đang giẫy chết
Đóng thật kín, để đừng nghe tiếng thét!
Bước cho nhanh, không thấy nặng lòng nhau!
Bịt tai đi, bỏ mặc tiếng van cầu!
Che đôi mắt khỏi thấy đời băng hoại!
Bé thơ ơi, gắng chờ đi nhơn loại
Sẽ một ngày... chị không biết bao lâu!
Kêu cứu của em gặp phép nhiệm màu
Tình người bỗng lên ngôi cao trở lại
Rồi sẽ có những bàn tay nhân ái
Dắt em ra vùng ánh sáng mỹ miều
Đưa em về với đất mẹ thân yêu
Để làm lại con người, cho đúng nghĩa
HĐHP