vướng sao
chiều quên nắng nghe tình lên men đắng
lạc ngại ngần vai vướng gió sao buồn
trả yêu đương cay đắng giọt tủi tuôn
trên trang giấy mơ hồ người ngừng đấy
bên hũng sâu mắt buồn soi trũng xoáy
mấy đêm trường cánh vẫn lạc đau thương
tiếng tiêu sầu ai oán tự sông Tương
hồn xểnh bước ngập sương lên tiếng oán
ngấm nghe tiếng dế sầu nằm hô hoán
loang niềm đau trên da thịt oan ương
khi có nhau lòng có chút khinh thường
trong buông thả ngỡ ngàng rơi chìm đắm
trong cổ tích mười năm sâu nằm ngắm
dĩ vãng ngoài hiu quạnh bụi cháy nâu
cỏ chưa thay sao tháo được duyên cầu
đành ngồi xuống vuốt cho tình nhắm mắt
ta buồn lắm lòng trôi trên hồng thủy
đợi cánh chim mang đọt lá ô liu
giữa mênh mông tin tưởng đất tình yêu
đang gần cận cho dù trong sóng biển
hồn ta ơi bờ hiền hay trời huyễn
bay lên cao ta kề cận tình nhân
đêm trăng sao ta nhặt được muôn lần
tim rực rỡ hay mưa sầu đang nhỏ ...