cái roi mây bố không đánh bao giờ
Tuổi trẻ vô tư quên ăn, quên sợ
Đi học quên bút, vở
Một thời chăn trâu tắm truồng
Dầm trong nắng trong mưa.
Quê hương với bao dòng sông xanh, đỏ
Bao dòng đục dòng trong, không dòng nào không ngụp lặn vẫy vùng
Những trận giả công đồn hoá thân những anh hùng
Nghe náo loạn cả một vùng sông nước.
Giữa buổi gặt đồng Đoài bố về bắt được
Ra đầu làng bố đứng vẫy tôi
Ngoi dưới sông lên mà trán vã mồ hôi
Tim như nhịp trống đập loạn chiều sợ hãi.
Mẹ vắng nhà bởi đang mùa gặt hái
Mong mẹ về để đỡ trận đòn roi
Bố nhẹ nhàng: Tắm gội rồi mang sách ra coi
Rồi bố vác đòn càn* ra đồng gánh lúa.
Bố đi rồi tim tôi như nhảy múa
Sách giở ra nhưng lòng nghĩ vu vơ
Sẵn bút mực rồi vẽ rồng phượng, viết thơ
Thoả nỗi mừng vui, che đậy điều sợ hãi.
Tối. Cơm nước xong bố chậm rãi:
Mang sách ra học bài!
Tôi mừng thầm ngồi ngậm bút, gãi tai
Và tự hỏi: Bố có đánh mình không nhỉ?
Mới đó mà kẻng ba phòng** đã điểm
Bố bảo: Soạn sách bút đi mai sớm đến trường
Rồi lên đây nằm sấp xuống giường
Tôi hỏi tội ai cho đi dầm mình sông nước.
Chiếc cặp tuột khỏi tay, sách văng ra xuôi ngược
Tôi nhẩn nha nhặt từng quyển xếp vào
Chiếc roi mây giắt trên mái nhà cao
Bố rút Ro..ạt, nghe buốt xương lạnh tuỷ.
Giường bên mẹ vẫn chưa ngủ
Ngồi trong màn lặng lẽ dõi theo
Mẹ dục tối: Xin lỗi bố đi con
Và mai nhớ đừng leo trèo, bơi lội.
Tôi nằm úp mặt xuống gối
Hai tay rối rít che mông
Nước mắt chảy ròng ròng
Bố bảo: Đã đánh đâu mà khóc.
Rồi bố vụt mạnh roi xuống giường, nghe nhói lên trong óc
Nay cho nợ đòn mai cấm được tắm sông
Cấm leo trèo, con nhớ hay không
Nếu tái phạm lần sau đừng có trách.
Bố lặng lẽ đi ra gài roi mây lên mái nhà
Giường bên mẹ thở phào nhẹ nhõm
Suốt cả tuổi thơ tôi bố không đánh roi nào
Nay khôn lớn trưởng thành, nhìn roi mây xưa vẫn y nguyên nỗi sợ.
Chiếc roi mây để một đời tôi nhớ
Như báu vật cuộc đời bố dạy lớn, khôn
Nay qua muôn dặm hải hồ đến rừng thẳm thâm sơn
Luôn vững bước bởi thấu tình Phụ tử.
07.09.06