thôn nữ thầm lặng
Quê tôi ơi ! Những con đường nắng đổ
Hàng dừa xanh vươn bóng đứng im lìm
Bao cuộc đời thôn nữ vẫn lặng im
Thầm khấn nguyện cho người yêu trở lại.
Đôi mắt đen với nụ cười mềm mại
Đợi chờ thư từ khu chiến bay về
Ngày từng ngày chân vẫn bước qua đê
Cắm cây lúa nuôi đàn em khôn lớn.
Gió bão về cho lòng thêm xao xốn
Lòng bồi hồi thức giấc giữa màn đêm
Lời nguyện cầu chẳng dỗ giấc ngủ yên
Mong trời sáng cho dịu cơn sợ hãi.
Ngưởi yêu đi chẳng bao giờ trở lại
Chiều mưa buồn nhận điện tín từ xa
Chiến trường cam go leo núi qua phà
Đành ly biệt những cuộc tình son trẻ.
Người thôn nữ khóc thầm trong lặng lẽ
Nước mắt lau nhanh gánh lúa qua đường
Chưa một lần được giây phút yêu đương
Tay xạm nắng héo dần theo năm tháng.
Rồi tuổi đời xoáy mòn đi hình dáng
Nắng và mưa hủy hoại nét xuân thì
Nửa cuộc đời dầm dãi chẳng còn chi
Người thôn nữ khóc thầm bên bếp đỏ.
Cuộc đời này có vạn điều dang dở
Làm sao đây để gắn bó cùng nhau?
Đến bao giờ cho hết được niềm đau
Người ra đi có khóc người ở lại !
Quê tôi ơi ! Trong lòng tôi hoang dại
Khi nhớ về cánh đồng lúa xanh tươi
Thấp thoáng từ xa nón lá buông lơi
Chen trong lúa dáng gầy nàng thôn nữ.
Ngày từng ngày ấp ôm niềm tâm sự
Chân lội bùn lưng ướt đẫm mồ hôi
Bao năm rồi nụ cười tắt trên môi
Thầm lặng quá cuộc đời người thôn nữ.