thương mẹ tôi thương việt nam
thân mai thân trúc héo tàn
dáng đi của mẹ cơ hàn đa đoan
lệ đời khóc với Việt Nam
bao năm gian khổ xóm làng đìu hiu.
cảnh quen sáng nắng mưa chiều
chân quen gánh nặng bao điều gần xa
tóc quen gió sớm sương tà
bụng quen đói nhịn cũng là vì con.
chiến tranh hao sức nước non
việc nhà chồng chất vai mòn mẹ tôi
con đi đánh giặc xa xôi
đồng thưa người vắng...để đời mẹ lo.
đến khi thắm lại câu hò
bước con trở lại ,trăm lo cũng về.
quê nhà chất vạn tái tê
giặc ngoài vừa hết...lại về giặc trong
nặng tâm lo ,để lưng còng
bao quân tham nhũng...như tằm ăn dâu
Bao Công nếu sống cũng Sầu
bởi Ô Dù chắn..còn đâu nghĩa tình
bè phái chúng tới vạn binh
kết liên bòn vét...nghĩa tình máu xương
hòa bình đúng nghĩa trăm đường
tham quan chúng hưởng...một phường mọt sâu.
mẹ tôi nhanh bạc mái đầu
hai cuộc kháng chiến...nỗi đau chất chồng
đợi chờ chẳng thấy mùa xuân
nắng hồng ngoài ngõ...rụng dần niềm tin.
xóm thôn sống giả yên bình
phố phường xanh đỏ rập rình...bê tha
kẻ nghèo...học thói xa hoa
bỏ hoang mồ mả...tình xa trong ngoài .
quay về với cảnh trần ai
mẹ ơi...đừng trách đời dài sử xanh.
bao năm nghĩa sống chẳng dành
những kẻ vô lại...máu tanh sẽ tàn.
thương mẹ tôi...thương Việt Nam
sớm trưa mong kiếp cơ hàn đổi thay
đến đây... thế giới hôm nay
bắt sâu nhổ cỏ...chặn tay tham tàn.
MINH TUẤN