lạc khúc phù vân
Ơi !
ngày thu đã nhuộm
phai nửa mái xuân thì
thương tóc dài tóc nhuốm
ai chải tháng ngày đi !
Chiều
lại chiều / vẫn lạ
quen tiếng ngựa xe về
ngọn nến buồn thong thả
đốt từng giọt vàng khuya
Đêm
rồi ta cũng ngủ
tóc chảy xuống giường trần
lạc giòng sông thiếu phụ
trôi mãi khúc phù vân
Và
thêm sợi tóc nữa
rụng lên gối khuya nằm
nghe như lời nứt vỡ
oà khóc tiếng trăm năm
Nhã Thảo