mẹ mãi mãi chờ con
Trăng ngời sáng nhắc nhớ hoài tình Mẹ
Con xa rồi, vời vợi vẫn chờ trông
Đầy dẫy cuộc đời thân sao nhỏ bé
Đã thấm nhuần những tia hé đợi mong
Dòng tư tưởng nơi phương trời cách biệt
Miền quê Cha với trái ngọt cây lành
Cánh chim côi yêu màu xanh lá biếc
Luôn muốn bay qua chặn thác nẽo ghềnh
Thuở chia tay Người chưa lời khuyên nhủ
Cho con mơ niềm mơ tưởng mây mù
Mong muốn về nghe lời ru của Mẹ
Giọng êm đềm như áo phủ ngàn thu
Trời trở gió Mẹ thường ngồi bên cửa
Trông con về khắc khoải tím lòng đau
Thân bị đày bao mùa thu lá đổ
Tim xót xa theo hố thẩm rừng sâu
Nghĩa tình thâm đã bao năm mòn mỏi
Phút tao phùng ngỡ được gọi Mẹ ơi !
Nào ngờ đâu thời lầm than cát sỏi
Đã cướp đi người Mẹ của tôi rồi !
Khi trở về niềm mơ đâu còn thấy
Để lòng nầy muôn thuở dậy niềm đau
Nghĩa hiếu ân tâm khắc sâu mãi mãi
Nguyện linh hồn mẹ yên dãy non cao
Bõng nghe trên cành đào kêu sợ hãi
Con chim non lạc mẹ réo âm vang
Gợi niềm đau nhìn len qua lá trải
Lòng nghẹn ngào sao lắm nỗi trái ngang
Con lần bước theo quảng đường quạnh quẻ
Chiếc lá vàng rơi nhẹ dưới chân con
Tiếng xào xạc như lời ru rất khẻ
Của Mẹ hiền văng vẳng buổi hoàng hôn
Đặng Xuân Linh