góp lửa
Chăn dẫu ấm chẳng làm ta dễ ngủ,
Thương ngoài kia trăng sao chẳng chiếu màn
Ngọn cỏ cành cây rét run trong gió
Buồn suốt đêm trường tiếng dế rỉ ran.
Nhà dẫu rộng chẳng làm ta dễ thở
Trong cõi đời biết bao trẻ lang thang
Vất vưởng phố hè, co ro xó chợ
Chỉ dám mơ đến một ổ rơm vàng…
Đã đành ốc không mang nổi thân ốc
Còn hơi sức đâu gánh đỡ phận người
Thoảng hoặc đôi lần cơm ngon áo đẹp
Lại nhói lòng thương đồng loại tả tơi
Đào thắp lửa, mai cũng vừa tỏa nắng
Xuân đã về, chưa hết lạnh người ơi
Sao chẳng góp yêu thương thành tổ ấm
Thành phúc âm chia cho mỗi cuộc đời
Nghĩa Hành, Quảng Ngãi