thuyền trôi thơ mộng
Hôm qua trong giấc mộng xuân
mơ cầm tay với tri âm thuở nào
bên song ngọn gió xôn xao
trách cơn mưa hạ...ồn ào tan mơ
Mãi thương hoa lá đôi bờ
dòng sông con sóng...ngu ngơ tiếng lòng
ai người đã nhớ lại mong
để cho thổn thức xếp lòng canh thâu.
Nắng rơi mơ mộng trên cầu
nước theo sóng nhịp tìm đâu bến bờ
ai đùa gieo nhớ vần thơ
để cho trăng gió thẫn thờ nỉ non.
Bây giờ trang giấy vẫn còn
mà cây bút chẳng sắt son nỗi niềm
tại tình ta chẳng có duyên
hay con tim lỡ...để thuyền lạc trôi.
Về đây ơi thuở xa xôi
để con tim đỏ lại thời nhớ mong
tại người mãi lạnh nỗi lòng
để cho bến nhớ chiều đông cạn dòng.
Thì đây sau trướcnhớ mong
tri âm chung nhịp ,mộng lòng chung mơ
chứ đâu reo ảo sương mờ
cho tâm mờ mịt bơ vơ...suốt đời.
Ơi người...thơm hạt cơm xôi
nụ cười hoa của mặt trời...hồng mai
con tim...một thuở trang đài
đã gieo thương nhớ...đừng phai nồng nàn...
Vần thơ thả bến mênh mang
chỉ mong tới bến của nàng thơ tôi
thuyền xưa đã lạc cuối trời
nơi này bến nhớ...thương rơi sóng lòng.
DUY GIANG