khoảng lặng
Nốt chờ
rơi xuống khoảng vong âm
ngày dài như thể
sáng - trưa - chiều
một tam giác trăm năm
người vẫn ngâm vào rượu
những nọc nhớ thanh xà
say một thời một thưở
chết gần cỏ gần hoa
xoay ngày bẻ tối
uốn tháng năm tròn
tôi chà thêm muối
vào vết thương non
thịt da hôi hổi
yêu - hết hay còn
một khoảng lặng
giữa khúc xuân thì
mở khóa sol lom khom nhìn thấy
ở bên nhau hai mảnh hồn nhừ nhục
ở trong nhau cục u tình củi mục
vừa mọc ra
cây nấm lưng còm
cây nấm cô đơn