biển thần tiên
Đất Tháp chiều nay anh nghe biển hát.
Biển trong lòng xanh ngát như tình em.
Từ độ em đưa anh về thăm biển.
Sóng vẫn thét gào một nỗi nhớ thương!
Về Phan Thiết dong ruổi trên đường trường.
Lên đồi hoang hai đứa cùng thăm mộ.
Gió mơn man lời ru người thiên cổ.
Đồi tắt nắng vàng bóng lẫn về đêm.
Đốt nén nhang bên nhau mình khấn nguyện.
Có đất trời chứng chiếu chuyện tình ta!
Đi bên em anh chợt yêu tất cả!
Vì yêu em thêm yêu biển bạt ngàn!
Yêu Sa Mạc cát vàng nắng chói chang!
Đường Mũi Né hàng dừa xanh gió lộng,
Yêu lắm Hòn Rơm yêu cả Suối Hồng!
Bãi Ông Địa ngày nào anh mãi nhớ,
Dáng em ngồi nhặt ốc đẹp như thơ!
Chia tay em anh cùng chia tay biển,
Với gió núi mây ngàn xứ thần tiên!
Rồi một mai đời chông gai gió bụi.
Anh vẫn mơ màng nhớ biển không nguôi.
Dù ngày kia muối biển không còn mặn,
Anh vẫn yêu em, yêu buổi hôm này!
Nguyễn Mạnh Hùng
( 1998 )