sưởi bàn tay , đốt lửa bập-bùng
Găng len đã sưởi bàn tay
Vẫn không đủ ấm. Lạnh thay xứ người!
Nón, khăn, áo, vớ … nặng ơi!
Run tay lạnh cóng, thèm trời Việt Nam
Gọi xuân sao rét vẫn tham
Trắng môi cùng mắt vì hàng tuyết rơi
Mặn làm sao, tuyết lạ đời!
Hay em lệ nhỏ nhớ thời nắng xưa?
Nhớ Sài Gòn nắng rồi mưa
-Hết mưa lại nắng, em chưa thôi hờn?
Lời ai ve vuốt, tóc mơn
Dỗ em mỗi tối… chập-chờn khó quên
Bàn tay lạnh, nén tiếng rên
Mà thơ chảy giọt, đời nên được gì?
Sưởi giùm đi! Sưởi giùm đi!
Cho tay tôi ấm để khi đến nhà
Bàn tay xòe được những Hoa
Thơm trang giấy trắng, Mẹ Cha vui cùng
Thơ về tôi sẽ thổi tung
Ấm lên cùng lửa, bập-bùng gọi ai
Ý Nga