chấp đôi sợi tóc mà qua bến đời
Nửa đêm gió khảy cung đàn
Cây thương lá nhớ vỏ vàng trăm năm
Buồn thay một cõi xa xăm
Cách nhau có nửa trăng đành nhớ nhau
Thôi thì mình cũng nhớ nhau
Chấp đôi sợi tóc mà qua bến đời
Một mai ra giữa mù khơi
Vướng tơ tóc ấy cháy ngời không gian
Khóc người ta đổ mưa sang
Đường xưa ướt lối nở ngàn cánh hoa
Ví rằng tình vẫn thiết tha
Ví rằng người vẫn xót xa bởi người
Ví rằng người vẫn nhớ người
Ví rằng người vẫn bến bờ đợi nhau
TUỆ TÂM
*
HỌA BÀI THƠ CHẤP ĐÔI SỢI TÓC MÀ QUA BẾN ĐỜI
Nửa đêm gió thở cùng mây
Dòng oan trái đổ hàng cây lạnh lùng
Gió Đông xé buốt tận cùng
Buồn dằng dặc rớt về vùng bến xưa
Xót đau ngày tháng đong đưa
Cung đàn đổ gãy tiếng mưa rã rời
Người xưa biền biệt phương Trời
Giọt buồn rơi rụng đau rời núi sông
Suối mơ thôi hết trông mong
Dòng đời nghiệt ngã một màu buồn thương
Đường xưa ngập phủ khói sương
Hoa sầu tàn rụng cỏ vườn thôi xanh
Giọt sương nức nở trên cành
Thôi thì tình đã xa xăm bến bờ
Uyên Phương Minh Nguyệt