vun vén tình yêu
Em lại thế ôm cô đơn hoang dại!
Yêu mà không tự nắm bắt cuộc tình
Tự đi tìm chân lý tâm linh
Để giữ lại mối tình ngày xưa ấy!
Dẫu bản lĩnh hay đến sau cũng vậy
Có khác đâu khi người đã mất rồi
Cứ âm thầm lảng tránh lại đơn côi
Em đã giết thời gian hoài mãi mãi
Nếu yêu anh xin một lần ngoảnh lại
Một lần thôi quên ngạo nghễ trong đời
Cái tự cao nụ cười ấy xin rơi
Để hạnh phúc ta lại cùng vun vén
Đừng tiễn biệt khi bao nhiêu hò hẹn
Bao mộng mơ hay bẽn lẽn đong đầy
Câu thơ buồn trong xa xót ngất ngây
Đau em đấy mà hồn anh cũng vỡ
Chẳng hiểu sao có duyên nhưng vô nợ
Phận đa mang hay duyên kiếp lỡ làng
Tim lạnh này lại khắc những thêng thang
Khắc tróng vắng mấy ai bù đắp được
Em ghen gì người đến sau hay trước
Bởi tình anh giờ chỉ có mình em
Mối tình đầu đã vĩnh viễn vùi đêm
Van em đấy, xin một lần ngoảnh lại
Đừng chúc anh câu thẫn thờ vụng dại
Bởi tình anh đã trót lỡ dâng người
Dâng cả đời dâng cả tuổi đôi mươi
Rồi lại cảm đớn đau cùng cay đắng
Đừng em nhé, đừng viết câu uất hận
Để trong anh còn hy vọng an lành
Còn được yêu em và được ngắm trời xanh
Được hạnh phúc góp trong từng sợi nhớ!
Không trể đâu khi ta gầy duyên nợ
Khi tự tay vun đắp lại cuộc đời
Đôi chúng mình sẽ hạnh phúc em ơi!
Như ngày mới...bắt đầu...và không gì là không thể?!
HuongTuyet274