saigon yêu dấu
Em!
Anh gọi tên em bạt ngàn tiếng sóng
Bên kia bờ xa lắc, khuất trùng dương
Saigon ơi! Ôi thương quá là thương
Lẫn cay đắng trong từng cơn mộng mị
Em!
Vẫn gọi em, như gió không ngừng nghỉ
Ve vuốt từng cành trúc rũ đầu thôn
Nghe như đâu đây... tận đáy tâm hồn
Em như nắng lụa vàng giữa ngày Đông giá
Em!
Con đò xưa rất lâu rồi hóa đá
Chỉ còn anh... mộng trở lại quê hương
Anh sẽ gom đầy nỗi nhớ niềm thương
Trả em lại những ngày chưa biết khóc
Yên Sơn